SUY NGHĨ VỀ CANADA CỦA MỘT NGƯỜI CANADA THAY ĐỔI LẬP TỨC, SAU KHI NHÌN THẤY 1 BỨC ẢNH NỔI TIẾNG 2015 CỦA TÁC GIẢ ALAN KURDI

SUY NGHĨ VỀ CANADA CỦA MỘT NGƯỜI CANADA THAY ĐỔI LẬP TỨC, SAU KHI NHÌN THẤY 1 BỨC ẢNH NỔI TIẾNG 2015 CỦA TÁC GIẢ ALAN KURDI, THEO BÁO CBC NEWS NGÀY 26-6-2025

SAU ĐÂY LÀ MỘT SỐ CHI TIẾT ĐÁNG CHÚ Ý.

  • Lớn lên ở Cape Breton, quan niệm của cô Clare Currie về Canada ban đầu chỉ giới hạn trong những hình ảnh đơn giản như si-rô lá phong, Peter Mansbridge và con hải ly. Tuy nhiên, quan điểm hạn hẹp này đã tan vỡ vào tháng 9 năm 2015 khi một bản tin hiển thị hình ảnh đau lòng của Alan Kurdi, một đứa trẻ tị nạn Syria mà thi thể không còn sự sống đã dạt vào bờ biển gần Hy Lạp.
  • Bức ảnh “Điều đau đớn và phi tự nhiên nhất” mà cô từng thấy này đã tác động sâu sắc đến cô với tư cách là một người mẹ, khơi dậy cảm giác khó chịu và tội lỗi tột cùng về cuộc sống thoải mái, đầy đặc quyền của chính mình ở Canada. Đây là lần đầu tiên cô thực sự suy ngẫm về thực tế tàn khốc của việc mất đi nhà cửa, gia đình và cả thế giới của mình, nhận ra mình đã xem nhẹ sự tự do & đầy đủ của Canada biết bao.
  • Bị choáng ngợp bởi mong muốn hành động nhưng không chắc bắt đầu từ đâu, Cô Clare Currie đã thổ lộ với chồng mình. Con đường phía trước trở nên rõ ràng hơn thông qua một nguồn bất ngờ: chính người mẹ của cô. Mẹ cô đã tích cực tham gia vào việc tái định cư những người tị nạn Việt Nam ở Canada vào cuối những năm 1970, mô tả đó là “khoảng thời gian hạnh phúc nhất” trong đời bà. Được khuyến khích bởi sự khôn ngoan của mẹ mình – “Đừng lo lắng về việc nó sẽ đến từ đâu. Nó sẽ đến” – tác giả bắt đầu tự tìm hiểu về văn hóa, ẩm thực Syria và đạo Hồi, chuẩn bị giúp đỡ một gia đình Syria dự kiến định cư ở Cape Breton. Mặc dù Cape Breton là một cộng đồng chủ yếu là người da trắng trong suốt thời thơ ấu của cô, tinh thần cộng đồng mạnh mẽ, sự thân thiện và lòng sẵn sàng giúp đỡ người khác đã được thể hiện rõ rệt.
  • Phản ứng từ cộng đồng thật đáng kinh ngạc. Bạn bè và gia đình đã cùng nhau quyên góp một lượng lớn các vật dụng thiết yếu: khung giường, quần áo, nồi, chăn màn, và nhiều thứ khác. Cháu gái của cô đã biến bữa tiệc Secret Santa ở trường đại học thành một đợt quyên góp đồ dùng cá nhân cho gia đình, trong khi công ty của con trai cô cũng thu thập hàng hóa và tiền. Một cửa hàng nội thất địa phương đã hào phóng tặng bàn, ghế, tủ quần áo. Tác giả nhớ lại sự ngạc nhiên tột độ khi mọi thứ diễn ra thật dễ dàng, với “mọi người đều làm điều gì đó.” Cô nhớ rõ tấm biển “chào mừng” khổng lồ được viết bằng tiếng Ả Rập treo phía trên lối vào của trường học địa phương nơi những đứa trẻ tị nạn sẽ theo học, và một nhiếp ảnh gia địa phương đã đề nghị chụp ảnh gia đình mới cho họ, biến những căn hộ trống thành những ngôi nhà ấm cúng, đầy chào đón.
  • Ngày hôm sau khi gia đình Syria đầu tiên đến, tác giả và chồng cô, Joe, hồi hộp gõ cửa căn hộ của họ. Mang theo một tờ giấy ghi chú với chữ “Marhaban” (chào mừng/xin chào) bằng tiếng Ả Rập, họ được chào đón bởi một phụ nữ trẻ xinh đẹp nhưng rụt rè. Mặc dù rào cản ngôn ngữ, được phá bỏ bằng Google Dịch và những cử chỉ, giao tiếp nhanh chóng được thiết lập. Gia đình, bao gồm người mẹ, người cha, hai cô con gái học tiểu học, một cậu con trai chập chững biết đi và anh trai của người cha bị liệt hai chân phải ngồi xe lăn, nhanh chóng tạo dựng mối quan hệ sâu sắc với tác giả. Trong một khoảnh khắc đặc biệt cảm động, tác giả đã nhắn tin cho người mẹ tị nạn, đề nghị trở thành “người mẹ của bạn ở đây nếu bạn muốn,” một lời đề nghị được cả người mẹ và mẹ ruột của cô ấy ở Syria nhiệt liệt chấp nhận. Những giọt nước mắt và cái ôm chia sẻ đã gắn kết một mối liên hệ sâu sắc, tức thì, phát triển thành một đơn vị gia đình mới cùng nhau cười sảng khoái khi xem các tập phim “Mr. Bean”.
  • Trải nghiệm thay đổi cuộc đời này đã định hình lại căn bản quan niệm của tác giả về tình mẫu tử và bản sắc Canada. Giờ đây, cô cảm thấy mình như một “người mẹ” không chỉ đối với các con ruột mà còn đối với các con của những gia đình tị nạn khác mà cô đã giúp đỡ, những đứa trẻ trìu mến gọi cô là “Clare” và nhớ đến cô vào Ngày của Mẹ. Ngay cả khi một số gia đình ban đầu chuyển đi vì công việc, những lời chia tay đầy cảm xúc đã làm nổi bật những mối quan hệ bền chặt đã được hình thành. Đối với tác giả, việc trở thành một phụ nữ Canada vào năm 2025 có nghĩa là tích cực “quan tâm đến hàng xóm của chúng ta, mở lòng với sự khác biệt về văn hóa, các phong tục tôn giáo và học cách giúp đỡ những người gặp khó khăn.” Cô mạnh mẽ khẳng định rằng những khác biệt rõ ràng chỉ là bề ngoài; cuối cùng, “chúng ta không hề khác biệt. Tất cả chúng ta đều đang tìm kiếm sự an toàn và hòa bình.” Công việc này, cô kết luận, là “đặc ân duy nhất trong đời tôi,” thể hiện các giá trị Canada về bình đẳng, tôn trọng và tự do trong hành động. Qua việc đồng hành cùng những gia đình dũng cảm này, họ đã, đến lượt mình, dạy cô về ân sủng, sự phục vụ, đức tin và hy vọng, và cuối cùng, “làm thế nào để trở thành một người Canada.”
  • NHẬN ĐỊNH CỦA ĐỘI NGŨ CHUYÊN GIA TƯ VẤN DI TRÚ HỢP PHÁP CANADA ANDREW DƯƠNG
    • Bài viết hay và xúc động về sự chuyển đổi tư tưởng một phụ nữ Canada, từ không hiểu rõ giá trị của quyền được sinh sống tại sứ sở bình yên giàu đẹp Canada sang nhận thức được đặc ân đó. Điều này có được khi Cô thấy bức ảnh nổi tiếng của tác giả Alan Kurdi chụp bé trai chết đuối khi vượt biên qua biển. Điều này đã khiến Cô có hành động, giúp đỡ người mới nhập cư vào Canada sớm ổn định cuộc sống mới. Từ đó, Cô thấy cuộc đời mình ý nghĩa và xứng đáng hơn rất nhiều.
    • CHÚC MỪNG QUỐC KHÁNH CANADA 1/7

*****

Tổng hợp, dịch: ANDREW DUONG RCIC Co.

VisasToCanada TAGS: News Canada-Vietnam giàu đẹp & văn minh 

Bài gốc: Báo CBC News ngày 26-6-2025

Photo credit: AndrewDuongRcic for VisasToCanada